(cùng họa sĩ Thọ Vân)
Có lần tôi hỏi ông về bút danh Thọ Vân. Ông không trả
lời câu hỏi ấy mà nói tới định mệnh - Vân là mây, cái tên ấy như định mệnh mang
ông lên tận tầng năm và chưa khi nào có ý định chuyển xuống thấp hơn.
Một ngày cuối thu, màu xám nhạt loang kín nền trời,
gió heo may đầu mùa phơn phớt cọ vào má tê mát, không gian tĩnh lặng. Thời tiết
này dễ cho người ta lâng châng buồn một tí, xào xạc chút suy tư, lý tưởng cho
những ai thích phiêu du. Tôi cùng anh bạn (con trai ông) cặm cụi chuẩn bị bữa
trưa. Ông về xua chúng tôi ra đường: “ăn uống muốn lúc nào cũng được, trời đẹp
thế này đâu phải ngày nào cũng có. Hai thằng ngu si!” Lần đầu tiên tôi cùng ông
đẵm mình vào thiên nhiên, bỏ cả bữa ăn trưa.
Căn bệnh hiểm nghèo khiến ông phải vài lần nằm viện. Sức khoẻ suy sụp nhiều nhưng không lúc nào ông rời được cây bút và cây cọ vẽ. Tôi khuyên ông nghỉ hẳn làm việc một vài tháng để ổn định sức khoẻ. Lúc ấy ông đồng tình với tôi. Mấy hôm sau tôi đến lại thấy ông đứng vẽ, hai đầu gối run run. Tôi lấy ghế ông ngồi. Ông gạt đi: “ Ngồi viết lâu quá, hai chân thấy yếu, đi không vững, thế này cũng là hình thức tập thể dục. Hôm nào đẹp trời còn phải xuống phố”. Tôi biết, từ lâu ông đã đánh đổi mạng sống của mình để lấy nghệ thuật.
Tới ngày đôi mắt hoàn toàn không còn nhìn được, ông
cầm cọ vẽ, bà bắt tay ông. Những quyết sơn hiện lên qua hai bàn tay của ông bà.
Đinh mệnh của ông là vậy!
GIỮA SỎI CÁT
Sóng quẩn dưới chân
Cát chảy dưới chân
Hòn đá xoa tròn nước mặn
Nỗi buồn đè nặng
Không tan trong biển khơi.
Chúng ta nhiều như sỏi cát
Lang thang như gió
Buồn như đảo hoang,
Chúng ta mang một chút tinh hoa
Đặt hương mình trong gió
Muốn phủ lên cực khổ cuộc đời,
Tuổi trẻ đi qua với bao rồ dại
Chúng ta soi vào mắt nhau
Chúng ta chưa kịp yêu nhau
Chưa kịp khinh nhau
Bàn tay mỏi đã reo trên đầu gối
Chúng ta chờ đợi niềm vui chưa biết?
Ngột ngạt
Giữa khí trời
Vẫn nâng cốc rượu cuộc đời
em ơi uống cạn
Và cầm tay bè bạn
đi tìm dấu vết của
mình
Giữa vô vàn sỏi cát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét