Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

CHIẾC LÁ KHÔ CUỐI CÙNG

(Đài tưởng niệm các liệt sĩ trong cuộc chiến tranh biên giới 1984 - 1988 
tại ngã ba Thanh Thủy - Hà Giang)

Tôi đi tìm tôi hỏi ai có biết?
Chỉ thấy lắc đầu nhẹ như bị hỏi đùa
Hỏi mẹ tôi, mẹ ơi có nhớ
Bóng thời gian đâu đó ở cuối sân
Tôi kể cho các cháu, tôi là ai
Mẹ chúng bảo bác đọc tiểu thuyết
Tiểu thuyết là bịa
Thế ra tôi là bịa,
                         tôi không là tôi,
                                                 là hư ảo,
                                                             là đường biên giữa có và không.

Tôi quờ tay trong đêm tối tìm đường ranh giới
May sao nhặt được mẩu lá khô khét mùi thuốc pháo
Cả H6 chụm đầu vào “mồi thuốc” điểm tựa
Không dám nhìn nhau qua đốm lửa vừa nhen
Sợ chưa kịp phả khói đã bị pháo dập
Chiếc lá cuối cùng đấy, hay đêm nay là đêm cuối của mình.
Đường biên là giữa không và có
Tôi hỏi tôi, liệu có biết
Tôi là ai ?
             Là chiến sĩ  biên giới ngày xưa ấy,
                                                         hay chỉ là nhân vật hư cấu bây giờ?
Như ngày xưa ấy đào đường hầm tấn công
Cả tiểu đội tồng ngồng dưới mưa rừng và đất lở
Giờ ngẫm lại hình như không thằng nào còn chim.
Nếu bây giờ tôi trần như nhộng đến công sở
Mọi người sẽ nhìn vào háng tôi xác định giới tính
Rồi báo hình, báo giấy, báo mạng  ganh đua giật tít
Tôi là ai cả thế giới biết ngay.
Đường biên hữu hình và vô hình
Mấy con phe đồ lính chốt ngáp dài
Mới một hôm không được nghe tiếng pháo đã thấy buồn
Người vệ binh gầm thét, kéo khoá nòng
Mấy con phe bình thản nhìn họng súng
Toà án binh hữu hình ngay cạnh
Còn vô hình là đồng đội ngã xuống mạn đường biên.

Cuộc chiến lạ kỳ bị quên nhanh như thứ đồ chơi hỏng
Chỉ còn tôi đi tìm tôi trong đêm pháo hoa rực rỡ
Tiếng khai hoả ngỡ dàn cối dập xuống trận địa
Những tiếng nổ ám ảnh đến bây giờ
Giọt nước mắt cố nén vào trong
Không để con biết, con sẽ sợ sắc màu
Những giấc mơ chẳng dám nói cùng ai
Mơ một lần đứng giữa ngã ba Cửa Tử
Cắm nén hương xuống đá rồi gọi
Trạc ơi ! Cháu ở đâu !
Cậu trở về mà sao cháu không về
Mơ thấy Long “mìn ” mở quán nước đầu dốc
Mày giỏi gỡ mìn lại bị dính mìn
Không lội được bùn sâu đành ngồi hát đón khách
Ai bảo giọng hát mày hay
Lo thằng Phượng về địa phương làm khó
Chịu khổ quen rồi đi bộ đội thay em
Thằng Minh mới chết không biết mảnh pháo trong đùi có rơi ra
Mảnh pháo là hư hay là thực.
Mày mang cái thực xuống mồ
Tao đi tìm chiếc lá khô cho mình
Làm hương nhớ cuộc chiến chinh

Khói xanh đá trắng bóng hình của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét