Linh Chi : Báo Hải Phòng cuối tuần
“Ngọn
núi ơi, đồng đội tôi là những viên dá nhỏ kia/ Những thân xác hóa đá núi Vị
Xuyên/ Đá chồng lên đá/ Đồng đội ơi!? Ai nằm khe suối, ai thung sâu hay lưng
chừng trời/ Về đây/ Ru hời ru/ Đá núi/ Ngủ đi!” - Những câu thơ như lời ru
đồng đội vang lên từ tiểu thuyết “Mộ đá ngang lưng trời” của nhà văn Nguyễn
Quốc Hùng khiến nhiều người cay mắt. Ai từng biết đến những trận đánh Vị Xuyên
(Hà Giang), ai từng biến đến sự khốc liệt của địa danh từng được ví như “cối
xay thịt” này, đọc tiểu thuyết của Nguyễn Quốc Hùng, sẽ không cầm được nước
mắt…
1. “Tôi viết cuốn sách này bằng ký ức của tôi
và của nhiều đồng đội khác. Viết để đuổi theo cái bóng của nó. Nó có tên, nhưng
đã từng có hơn ba năm nằm hầm, nằm hang, chốt giữ đường biên với nhau gọi thế
cho gợi thêm nỗi nhớ…” – Nguyễn Quốc Hùng bắt đầu câu chuyện của mình như
vậy trong lời mở đầu tiểu thuyết “Mộ đá ngang lưng trời”. “Nó” mà anh nhắc tới
là một đồng đội của anh, một người kém tuổi anh, đi với anh như hình với bóng
trong suốt những tháng ngày tham gia trận chiến gìn giữ vùng biên giới của Tổ
quốc nơi cổng trời Hà Giang. Sau lời mở đầu giới thiệu ấy, “nó” xuất hiện trong
tiểu thuyết là nhân vật Hoàng “dở”. Cùng nhân vật chính tên Huy và những người
đồng đội khác. Các nhân vật đưa người đọc cùng tham gia những trận phục kích,
hành quân, đối mặt với tuyến lửa nơi biên giới Việt nam – Trung Quốc trong trận
đánh Vị Xuyên năm ấy.
Tiểu thuyết được
bố cục thành 3 phần. Mỗi phần đều có khúc “Vĩ thanh” riêng. Tưởng như tách biệt
nhưng đều liên kết và xuyên suốt bởi chính những nhân vật cùng nhau đi qua
những cơn mưa rừng xối xả, những cơn bão đạn bỏng rát, những trận chiến bên bờ
sinh – tử. Từng phút, từng giây, từng diễn biến tâm lý, sinh hoạt thường ngày
của những người lính Vị Xuyên được tường thuật lại chi tiết và chân thật. Đến
mức, người đọc có cảm giác như đang cùng các chiến sĩ bấm chân trên những dốc
núi trơn trượt, bết đất đỏ ấy. Và còn có thể nghe thấy tiếng ầm của đạn, pháo,
tiếng rung của đất núi và đá qua tường thuật chi tiết của Nguyễn Quốc Hùng.
2. Đọc
những tiểu thuyết trước đây của Nguyễn Quốc Hùng, sẽ nhận ra anh có tài sử dụng
những chi tiết chân thực. Tất cả đều được ghi lại, tích lũy từ đời thực, công
việc và cuộc sống của anh. Như tiểu thuyết “Chuyến hàng mưa”, những chi tiết và
nhân vật bước ra từ bến cảng và cuộc sống thật của những người sống và làm việc
tại Cảng Hải Phòng. Nguyễn Quốc Hùng tận dụng lợi thế là công nhân Cảng của
mình để cóp nhặt tư liệu, hình ảnh, lời thoại… Nên khi đưa vào tiểu thuyết, các
nhân vật và mạch văn của anh sống động, gần gũi và thật như những thước phim có
chuyển động chứ không đơn thuần là các trang sách in dày đặc chữ.
Tới “Mộ đá ngang
lưng trời”, bạn đọc yêu văn chương lại được gặp những người lính, đồng đội của
Nguyễn Quốc Hùng trong giai đoạn anh là một người lính Vị Xuyên. “Đó là những
câu chuyện thật của tôi…” – nhà văn công nhân từng là một người lính chia sẻ
khi được hỏi về tiểu thuyết mới nhất của mình. Thế nên, cầm cuốn sách lên, bạn
đọc sẽ cùng các nhân vật nhập cuộc. Cùng hành quân, cùng ăn, cùng ngủ, cùng
bước qua những ngày, đêm thiếu thốn, vất vả và đầy gian khổ. Để hiểu hơn chặng
đường can trường bảo vệ vùng biên giới của Tổ quốc. Đặc biệt là, khi cùng đi
với những nhân vật của Nguyễn Quốc Hùng trong những trận đánh của người lính Vị
Xuyên, bạn đọc sẽ nhận ra, họ được rèn luyện bản lĩnh và lòng dũng cảm như thế
nào để đối mặt với quân thù, với những thế lực nhăm nhe xâm lược từng tấc đất,
tấc rừng của đất mẹ quê hương.
3. Hoàng
“dở” là một người trưởng thành từ người lính Vị Xuyên. Như lời nhận xét của
nhân vật Huy trong tiểu thuyết này. Huy nói, “Từ ngày đi bộ đội em thấy nó như đứa trẻ đang lớn dần lên” (trang
57). Và có thể nói, Hoàng “dở” chính là tâm điểm của tiểu thuyết này. Như lời
mở đầu mà nhà văn Nguyễn Quốc Hùng nói với bạn đọc. Có thể đó không phải là tên
thật của người đồng đội hơn 3 năm cùng nhà văn sống và chiến đấu nơi núi rừng
Vị Xuyên. Và Huy cũng không phải tên thật của nhân vật chính làm nên tiểu
thuyết này. Cả những nhân vật khác nữa. Như Cường, B trưởng Păn, Thắng, Diện,
Tuấn, Chiến, D trưởng Thanh, Cư, Chính… Nhưng có những điều mà bạn đọc sẽ cảm
nhận được là thật. Đó là đạn, pháo cối, những khẩu súng các loại hướng về phía
quân địch để bảo vệ biên cương. Cả những nỗi xót xa, sự mất mát, hy sinh mà
người lính trải qua được ghi lại thật đến từng hơi thở trong mỗi trang văn của
Nguyễn Quốc Hùng.
“Sống bám đá, chết hóa đá thành bất tử”
– câu nói của Nguyễn Viết Ninh được nhà văn đưa vào trong phút trầm tư của nhân
vật Cường. “Lúc nhìn thằng Cư nằm, tôi
không nhận ra đâu là nó, mường tượng ra nó hóa thành đá. Đá có bị băm vằm ra
thì vẫn là đá thế không là bất tử à” - Cường trả lời Huy như vậy. Đá là
linh hồn của tiểu thuyết, cũng là hồn cốt của Hà Giang. Trong “Mộ đá ngang lưng
trời”, đá còn là những liệt sĩ vĩnh viễn nằm lại nơi đất Vị Xuyên trong cuộc
đấu tranh gìn giữ biên cương của Tổ quốc.
“Trời không tối. Đá trắng như sương. Sương trắng như đá. Cả không gian nhờ nhờ
màu trắng…” (trang 238). Đá bao bọc những người lính. Chở che bão đạn khi
họ đối diện với quân thù. Rồi cũng đá đón lấy họ khi trở về với đất mẹ, để vĩnh
viễn thành bất tử ngang lưng trời trên những đỉnh núi của Hà Giang.
Lặng lẽ trở về
đời thường, những người lính Vị Xuyên lại cống hiến, góp sức trong nhiều lĩnh
vực của đời sống. Mỗi người một công việc, một vị trí, nhiều người trong họ còn
luôn ám ảnh tháng ngày sống, chiến đấu cùng đá nơi chiến trường Vị Xuyên. Có
một điều, bạn đọc cũng sẽ nhận ra theo cách mà nhà văn Nguyễn Quốc Hùng – một
người lính Vị Xuyên thể hiện trong tiểu thuyết của mình. Họ hiền lành, giản dị
và lặng lẽ. Cũng như đá núi Vị Xuyên tạc mãi vào bầu trời Tổ quốc những tượng
đài bất tử của bao anh hùng liệt sĩ góp một phần xương máu bảo vệ biên cương./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét