Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

DUNG DĂNG DUNG DẺ, DẮT BIỂN LÊN TRỜI

(Với nhà thơ Hoài Khánh)

“Dung dăng dung dẻ, dắt biển lên trời” - Đọc xong tập thơ Dắt biển lên trời của nhà thơ Hoài Khánh do Nhà xuất bản Kim Đồng phát hành tháng 2 năm 2012, những câu chữ này chợt bật lên trong tôi. Vế đầu là câu đồng dao quen thuộc, vế sau là một câu hoàn toàn phi lý. Nhưng cả câu có một đặc điểm chung đó là dễ nhớ, dễ thuộc, giầu âm thanh và hình ảnh. Đó mới là trẻ con!
Con đường đến trường của bầy trẻ thơ làng chài thật độc đáo, thật hình tượng.
                          Từ làng chài vào lớp
                          Đường nằm trong khoang thuyền
                          Bầy trẻ thơ đi học
                          Ngồi trên sóng chơi vơi
                                          (Đường ở đảo)
Một hiện tượng thiên nhiên đã được nhân hoá. Sấm dữ dội với người lớn nhưng với trẻ thơ thành người bạn hiền, gần gũi, mới xa nhau mấy tháng đã nhớ nhung, mong  đợi, dỗi hờn.
                          Trốn suốt mùa đông
                          Chẳng về ăn tết
                          Tháng ba rét hết
                          Sấm mới chơi xuân
                                                    (Sấm)